Đỗ Hồng

Cuối Đường


Em là rượu đã say dù chưa uống
Cho hồn ta chết đuối biển đam mê
Đường trăm năm quên mất lối đi về
Tâm trí ngủ giữa nghìn đêm mộng mị
 
Em là lửa đốt tình ta âm ỉ
Lửa luyện hình ta mấy kiếp ăn năn
Lửa đưa ta lên tới đỉnh nồng nàn
Rồi thiêu cả những niềm vui tàn lụi
 
Em là én bay về bên kia núi
Để xuân này tiếc nuối đến xuân sau
Hạnh phúc buồn còn có được bao lâu
Mà tim đã sầu rong rêu phủ kín?
 
Em là bão đi qua đời yên tĩnh
Xoáy hồn ta vào cùng tận đau thương
Trận cuồng phong thổi sập cả thiên đường
Thiên thu đó còn nghe như đá khóc
 
Em là dốc cho đời ta lăn lóc
Con dốc dài xuống địa ngục tình yêu
Trái đất xoay quanh ngày tháng tiêu đìu
Ta vẫn bước đâu hay đường sắp hết!


 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 29 tháng 6 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "Cuối Đường"